Trong tôn giáo, khi xét đến bản
chất của bất kỳ một tôn giáo nào, con người thường không lấy những giá trị
đương đại để là tiêu chuẩn xem xét, mà luôn lấy giáo lý gốc làm căn bản. Nên nhờ
đó, các tôn giáo vẫn được số đông tín đồ theo đuổi, dù bao biến cố chống lại
nó.
Bản chất của một tôn giáo, giá trị
hay không là nhờ vào các hiện tượng bộc lộ ra bên ngoài, nhưng một vài hiện tượng
“lệch chuẩn” cũng không làm thay đổi được bản chất, bởi hiện tượng đó chỉ là một
bộ phận, một phần trong sự hình thành ra bản chất; hiện tượng méo mó chỉ làm
cho bản chất có phần biến dạng một ít, còn bản chất ban đầu vẫn còn đó. Giá trị
nhân sinh quan, thế giới quan và nhận thức luận của Phật giáo không cần bàn cãi
hay dở chỗ nào, tự bản thân tôn giáo này cũng không cần phải đi giải thích,
thanh minh hay chứng tỏ giá trị ở đâu, cũng không phải chỉ vì một vài cá nhân tự
nhận mình là “con Phật”, đã là đại diện cho Phật giáo, là tiêu chuẩn để nhìn
vào cá nhân đó để đánh giá một Phật giáo như thế nào, ra sao.
Hẳn nhiên, tôi nghĩ, nếu Đức Phật
còn tại thế Ngài chắc cũng không cần một ai đó làm đẹp thêm thêm giáo lý của
Ngài, mà thứ Ngài cần là nhân loại có tìm thấy sự an lạc trong giáo lý đó hay
không mà thôi. Nên ai đó, dù có làm đẹp hơn hay xấu xí đi một hiện tượng nào đó
của Phật giáo cũng không có giá trị gì, mà thứ Phật giáo hướng đến là ai đã hưởng
hạnh phúc an lạc khi thực hành được giáo lý của Phật, còn ai chưa thực hành được thì
rõ là vẫn còn khổ đau.
Trước Đức Phật nhập diệt, Ngài
không cho phép một ai đó làm “thầy chỉ đường” của Phật giáo về sau, mà hãy lấy
chánh pháp làm thầy, không dựa dẫm vào một cá nhân nào hoàn toàn và xem đó là bậc
đạo sư duy nhất, bởi tất cả chúng ta cũng đang cùng nhau đi trên một lộ trình,
nương tựa vào nhau, nhắc nhở nhau. Nên không một ai đủ tư cách nhân danh là Phật
giáo, đại diện cho giáo lý Đức Phật, cho dù là bậc có thâm niên trong hàng ngũ
đệ tử Phật, học hành đổ đạt đến đâu trong học hàm học vị. Nên Giáo hội mới là một
tập thể, mới có cái chức danh “ Hội đồng trị sự”.
Tuy nhiên, không thể ngụy tư duy
theo kiểu “một hiện tượng không làm nên bản chất”, để rồi bình thản, vô tư. Cần
nhớ nếu quá nhiều hiện tượng lệch bản chất sẽ khiến mất cái chất ban đầu, và dần
dần chuyển sang chất khác, kết cấu của bản
chất sẽ thay đổi hoàn toàn nếu như...có quá nhiều hiện tượng đã không còn là một
bộ phận của bản chất ban đầu. Niềm tin tôn giáo của tín đồ sẽ sụt giảm là điều
rất đáng lo, khi phần lớn số đó học Phật không thông qua giáo lý gốc mà họ học
Phật thông qua các hiện tượng bên ngoài như thế.
Lệ Trí
(Ảnh internet)
(Ảnh internet)